Giáng sinh 2006, tôi được làm một chuyến du lịch Phan Thiết
- Đà Lạt cùng gia đình anh Sơn, một đại sư huynh của tôi - học trò đầu tiên của
thầy Hình Ích Viễn. Anh thuộc lòng Thương hàn Luận và Kim Quỹ Yếu Lược của Y Tổ
Trương Trọng Cảnh, từng một thời lẫy lừng ở Định Quán rồi Long Khánh, với hàng
trăm bệnh nhân mỗi ngày thời thập niên 80-90 của thế kỷ 20. Nhưng vì không có bằng
cấp chuyên môn, anh thường bị ngành “hỏi thăm sức khỏe” nên sau năm 1996 anh bỏ
nghề chuyển sang kinh doanh. Thật đáng tiếc.
Sau một vòng Phan Thiết chúng tôi lên tới Đà Lạt vừa chập
choạng tối, nhận phòng xong, tôi đi tắm. Vừa xoa xà bông khắp người thì một cơn
gió lạnh buốt ập tới. Ngoái nhìn theo hướng gió………mèn ơi…… tôi thấy cửa sổ
phòng tắm bể một miếng to cở cái quạt giấy nan tre. Lật đật dội nước cho trôi
xà bông cũng không kịp vì 2 đợt gió lạnh tiếp theo lùa vô khiến tôi run bần bật.
Vừa ra khỏi phòng tắm chưa kịp mặc quần áo, giọng anh Sơn đã rổn rảng: “Ông
Minh ơi……xong chưa…đi………đói bụng quá rồi”. Tôi lật đật mặc quần áo, xức dầu bộ
Thăng rồi tháp tùng theo đoàn đi ăn tối, ăn xong, cảm thấy hơi ổn bớt lạnh.
Nhưng khổ thay, cả nhà lại lôi tôi ra bờ hồ Xuân Hương uống cà phê mãi gần 12
giờ đêm mới về. Về phòng tôi dán cao bộ Thăng, thấy hết lạnh, ngủ một giấc tới
sáng. Sáng dậy, lại cảm thấy ớn lạnh nhưng lại tiếp tục bị lôi đi chơi. Lại tạm
xức dầu bộ Thăng………lại đi chơi…..cứ thế 3 ngày ở Đà Lạt tôi cầm cự với bệnh bằng
bộ Thăng. Ngày thì xức dầu, đêm thì dán cao trước khi ngủ……..chớ không có thì
giờ để hơ nữa vì ông sư huynh của tôi cứ lôi tôi đi liên tục khắp nơi từ sáng sớm
đến nữa đêm mới về……… về phòng đã mệt đừ lại buồn ngủ nên lười không hơ ngãi nỗi…….hihi.
Sau 3 ngày ở Đà Lạt, về tới nhà anh ở Long Khánh thì tôi bịnh
thật sự. Uể oải, lừ đừ, sốt nhẹ, ăn không vô. Anh Sơn bắt mạch cho tôi, phán:
-
Ông bị cảm nhập lý rồi.
-
Rồi sao?
-
Uống thuốc chớ sao, để tui sắc thuốc cho ông.
-
Bài gì vậy?
-
Sài Hồ……..chuyên khử hàn tà trong lý rồi tống ra
biểu đi luôn………không nhớ bài à?
-
Chưa gặp kiểu này bao giờ nên không thuộc, không
nhớ…….hihi.
Cùng học thầy Viễn, nhưng tôi học nhằm mục đích phục vụ cho
Diện Chẩn nên về thuốc rất lơ mơ, lại vừa học vừa làm, bận bịu suốt ngày nên chỉ
khi gặp bệnh không hiểu hoặc không chữa tốt thì mới dở sách ra tra cứu……còn anh
thì học tập trung liên tục mấy năm ở thầy Viễn và chuyên về thuốc mà DC rất kém
vì anh chỉ mê thuốc………hihihi.
Đang nữa tỉnh nữa mê trên giường chờ thuốc, bỗng tôi tỉnh hẵn
khi chợt nghĩ ra cảm nhập lý này tôi chưa gặp bao giờ…………Bây giờ, uống thuốc vô
hết bịnh thì làm sao có cơ hội để nghiên cứu chữa bằng DC được. Lý đã biết, phải
nghiên cứu cho ra một bộ huyệt có công dụng tán hàn tà nhập lý và đưa ra biểu để
giải đi. Đây là một bệnh khó và ít gặp……..bỏ qua rất uổng. Tôi nghĩ vậy………hihi.
Thế là tôi bật dậy, bận quần áo, dắt xe ra sân, cột hành lý lên xe xong xuôi,
tôi ra sau bếp nói với anh là nhà có việc, phải về gấp ! Tội nghiệp, đang lui
cui sắc thuốc cho tôi, anh hơ hải:
-
Trời ! Cha nội nầy………thuốc gần rồi….. rồi………uống
cái đã rồi hãy về. Bảo đảm với ông…..một thang nầy là xong.
-
Thôi………còn hơn 1 tiếng nữa lận………không kịp đâu…….tui
phải chạy về liền. Miệng nói chân như chạy, tôi ra xe, nổ máy và zdọt………hihihi.
Về đến ngã ba đường đi Vũng Tàu, tôi gọi Luyến, một học trò
gần nhà, chuẩn bị qua giúp tôi. Việc tự hơ ngãi trên mặt không khó trong điều trị
nhưng tự hơ dò ngải cứu trên mặt rất khó, mà tôi muốn tìm cho được cách chữa bệnh
này nên phải nhờ người có kỹ thuật hơ dò huyệt bằng ngãi cứu thuần thục. Các học
viên của tôi đều được huấn luyện kỹ nên nắm rất chắc chắn về kỹ thuật này.
Về đến nhà khoảng 16g30, tôi thấy Luyến đang chờ ngoài cửa.
Thế là sau lần hơ dò và điều trị đầu tiên, người tôi tỉnh ra và thêm 2 lần sau
tự trị vào tối hôm đó và sáng hôm sau, tôi khỏi bệnh hoàn toàn. Bộ ÔN LÝ GIẢI
BIỂU ra đời như vậy đó.
Sau đó một thời gian ngắn. Một cô độ 30 tuổi đến nhờ tôi chữa
chứng đau nhức khắp người hơn 20 năm, từ khi cô biết nhớ là đã mắc bệnh này. Chạy
chữa khắp nơi, khắp bộ môn kể cả giải hạn gọi hồn…….hic!!!! Qua hỏi bệnh tôi mới
biết quê cô ở Hải Dương, nhà chuyên canh rau muống. Từ nhỏ đã phải dậy sớm bất
kể thời tiết để giúp gia đình thu hoạch rau, ngày nào cũng phải ngâm nước hàng
giờ. Từ ngày lấy chồng, theo vào Sài Gòn, chứng này có giãm về cường độ nhưng vẫn
không chịu rời bỏ cô. Mấy ngày đầu, tôi dùng bộ Thăng tăng cường độ dần đến mức
mạnh nhất mà vẫn không có hiệu ứng tốt xấu gì (!!!???): bàn chân hơ có dầu bộ Thăng
và trừ thấp, ở mặt hơ có dầu dán cao cào dầu trục thấp. Ngày thứ sáu, tôi quyết
định dùng thử bộ Ôn Lý Giải Biểu vừa tìm ra, cô chỉ cảm thấy dễ chịu một chút
sau khi trị xong, tôi thêm bộ Thăng, Trừ Thấp. Từ đó cô cho biết chứng đau này
giãm cường độ rõ rệt. Sau 1 tuần điều trị theo hướng Ôn Lý Giải Biểu, Thăng
Dương, Trừ Thấp bằng ngãi cứu, cô khỏi bệnh.
Tôi hết sức mừng rỡ, vì tình trạng hàn nhập lý là rất khó trị………….và
cho tới nay tôi vẫn không hiểu sức mạnh nào giúp tôi chạy xe máy một mạch 80
cây số từ Long Khánh về Sài Gòn trong 2 tiếng đồng hồ với căn bệnh cảm hàn nhập
lý như vậy ?
Có lẻ do khát khao nghiên cứu và do ý chí điều khiển cơ thể vượt
qua sự mỏi mệt chăng?
Lương-y Tạ Minh,
Hà Nội 02-07-2014.
Thầy đến với nghề bằng cái Tâm nên không có gì làm khó thầy được
Trả lờiXóa