Trước hết, cần minh định ở đây là dạng bệnh tâm thần nhẹ, được
BV tâm thần cho điều trị ngoại trú. Tuy có những lúc tăng triệu chứng nhưng thường
thì BN còn kiềm chế được bản thân. Chớ nếu là bệnh nặng thì đố ai đụng được vào
người họ……..hihihi. Trong Đông Y, được gọi là CUỒNG với các triệu chứng: người
nóng, it ngủ đến không ngủ, mặt đỏ, mắt đỏ, thích ca hát nhảy múa, trèo leo, đập
phá, thậm chí có thể tự cởi bỏ quần áo, mắng chửi lung tung, hành hung người khác.
Có thể nói gọn là mất ý thức trong mọi hoạt động. Bệnh do nhiệt uất ở Dương
Minh phận.
Thật ra loại bệnh này Đông Y chữa tốt hơn Tây y, vấn đề là
thầy thuốc biết căn nguyên của bệnh và điều thuốc hợp lý. Còn một dạng ngược lại là Tâm Thần thể Trầm Cảm. Cũng nói năng linh tinh,
gần như không có ý thức không biết mình đang nói hay làm gì, cũng thích đi lang
thang, thậm chí có khi ăn uống các thứ dơ bẩn……… nhưng nhìn chung là có vẻ
ngoài hiền lành không hung dữ như thể hưng phấn nhưng các hiện tượng vô ý thức,
mất lý trí thì gần giống nhau. Đông Y gọi thể này là ĐIÊN. Sẽ trình bày sau khi
có dịp.
Với DC, nếu bệnh nhân không đến mức hung dữ đánh người bất
ngờ thì có thể chữa được và không khó mấy. Nếu là người nhà của BN thì tiện việc
điều trị nhất.
Khởi đầu. Một buổi tối thuộc năm 1988, khoảng 7g, tôi đến
nhà chị Nga và anh Quảng (hay Quản, lâu ngày không nhớ rõ……..mong anh chị và
các cháu thông cảm, hỉ xã cho tui…….hihi) định tán gẫu cho vui. Bước vào nhà,
thấy chị ngồi sau bàn nước, mặt nhăn nhó, tôi hỏi:
-
Trời….làm gì mà mặt mày bí xị vậy chị Nga?
-
Dạ…….. má con bị viêm họng từ sáng tới giờ đó thầy
! Con gái lớn của chị trả lời, trong khi chị lắc đầu xua tay, vẻ mặt vô cùng
đau khổ…….hihi.
-
Ủa ……..viêm họng thì có gì khó mà từ sáng tới giờ
chữa không xong vậy?
-
Dạ………hổng biết nữa. Má con tự châm, rồi ba con
châm, rồi thầy Hào châm nữa……..cũng không bớt chút nào hết.
-
Thầy Hào châm gì vậy?
-
Dạ, bộ Tiêu viêm rồi bộ Giáng đủ kiểu hết mà
không ăn thua !
Nghe nói có anh Hào châm thì tôi biết không thể sai huyệt được
(Hào là đàn anh DC của tôi, tuy y lý không sâu nhưng thủ pháp cũng vững vàng).
“Kỳ vậy ta ?” –
tôi nghĩ. Quan sát kỹ, thấy mặt chị Nga đỏ bừng, trán nóng hầm hập, huyết áp
không cao, chỉ có mạch đập hơi nhanh và mạnh. Dùng bộ Giáng, Tiêu Viêm là đúng
rồi nhưng không giãm là có vấn đề lắc léo gì đây !!?? Anh Hào đã châm thì tôi
cũng không thể châm lại như vậy vì đã không hiệu quả rồi. Nhưng châm gì đây?
Suy nghĩ một chút
tôi quyết định châm bộ Giáng nhưng chỉ dùng các huyệt bên trái và huyệt ở trục
giữa: 124-, 106, 34-, 26, 61-, 3-, 143, 39, 14-, 38-, 222-, 85-, 156-, 87, thêm
14+, 275, 277.
Vài phút sau, mặt
chị hạ hỏa……….hihi. Tôi hỏi chị thấy sao…… có đở hông? Chị gật đầu.
Sau 30 phút, tôi
rút kim, đưa chị ly nước uống thử. Uống vài hớp xong chị nói:
-
Đứa
nào chạy ra mua cho má cái gì ăn đi………..đói quá. Nhịn ăn từ sáng tới giờ !
Cả nhà vui mừng
mà tôi cũng vui vì phát hiện ra một khía cạnh khác khi dùng bộ Giáng.
Một thời gian sau
tại TT/DC-ĐKLP, 19B Phạm Ngọc Thạch, quận Ba. Đang làm việc tôi thấy có ai đó đứng
che ánh sáng của mình. Ngẩng đầu lên định nói người ấy tránh ra một chút thì
tôi thấy một trung niên hơn tôi vài tuổi mặc bộ bà ba đen nhăn nhúm và bẩn thỉu,
đôi mắt đỏ ngầu như máu đứng ưởn người vổ tay vào ngực, nhìn tôi nói:
-
Có chữa
bịnh cho tui không thì nói…..tui là Trưởng Cửa Hàng Kinh Doanh Vàng Bạc quận
Phú Nhuận đây! (Thời điểm này quận Phú Nhuận mới khai trương của hàng kinh
doanh vàng bạc - tiền thân của PNJ, là cửa
hàng kinh doanh vàng thứ hai sau SJC).
-
À……..có
chớ…… anh chờ xong người này là tới anh. Thật ra, nhiều người đến trước đang chờ,
nhưng tôi biết đã đụng mặt một bệnh nhân tâm thần rồi. Không linh động là có
chuyện ngay……..hihi. Ngay lúc đó, tôi thấy cậu thanh niên bệnh nhân của anh Hào
đứng sau lưng ông “trưởng của hàng KD vàng bạc…… tự phong” cười cười với tôi và
lấy tay chỉ vào đầu mình. Tôi gật đầu với cậu.
Bệnh nhân ngồi xuống, tôi thấy
anh ta không chỉ mắt đỏ mà mặt cũng đỏ lựng,cả người nóng rang. Tôi sực nhớ đến
trường hợp chị Nga ở trên. Bèn châm cho anh ta như vậy.
Hôm sau, anh ta đến, vẫn bà ba
đen mà bộ khác sạch sẽ hơn, gật đầu chào tôi. Tôi châm như cũ. Hôm sau nữa,
không thấy anh ta mà chỉ thấy cậu thanh niên bệnh nhân của anh Hào đến, tôi hỏi
mới biết là anh ta đã khỏi bệnh.
-
Sao em biết là ổng hết bịnh ?
-
Thì em ở gần nhà ổng mà (khu vực Huỳnh văn Bánh,
Phú Nhuận)…….. Ổng có một mình hà, bịnh cũng lâu lâu rồi……thấy tội nghiệp nên
em dẫn ổng đi chữa bịnh đó chớ có ai đâu mà đưa ổng đi !
Thật là kỳ diệu, tôi rất mừng.
Một thời gian sau nữa, một cô gái
đưa mẹ đến nhờ tôi chữa bệnh.
-
Má em bịnh mấy tháng rồi, ăn thì bình thường
nhưng không chịu ngủ, suốt ngày cứ đòi đi ra đường chớ không chịu ở trong nhà,
cả ngày lẫn đêm. Tụi em ba đứa, thay phiên canh bà mà cũng không còn chịu nổi
vì còn phải đi làm……..mệt muốn chết luôn! Chữa lung tung nhiều nơi mà không ăn
nhằm gì hết !
-
Bà có đập phá, la lối gì không?
-
Dạ không……..chỉ vậy thôi.
Tôi mở hộp kim. Bà đứng phắt dậy
“ châm cứu hả…….thôiiiiiii….……đau lắm……đi về”. Cô gái lật đật chụp vai đè bà xuống
ghế “má kỳ quá………để thầy chữa bịnh cho má chớ!”. Tôi đóng nắp hộp kim nhỏ nhẹ với
bà “Bác ngồi xuống đi, cháu không châm kim đâu, đậy hộp kim rồi nè…bác thấy
hông?. Bà ngồi, e dè nhìn hộp kim…….…hihi.
Tôi nói “để cháu khám cho bác coi
sao” rồi đặt mấy đầu ngón tay lên bộ huyệt nêu trên. Miệng tôi nói lung tung để
phân tán tư tưởng của bà. Dĩ nhiên mỗi lần chỉ được một nhóm vài huyệt, mỗi
nhóm tôi đặt 2 phút. Xong bộ huyệt, tôi cho bà về. Đây là cách chữa bệnh bằng
thủ pháp dùng khí công hay gọi là nhân điện là trường sinh học gì gì………cũng được
vì cùng bản chất.
Lần thứ nhì, vừa đến cô gái đã
vui mừng báo tin là bà mẹ đã ngủ được 2 tiếng trong đêm. Vẫn đi lung tung trong
nhà nhưng không còn đòi ra ngoài nữa. Lần này tôi đưa cây que dò lên mặt, định
day huyệt cho bà thì bà lại đứng dậy. Cảnh cũ diễn ra: cô gái ấn vai bà xuống,
tôi lại dỗ ngọt, lại đặt tay lên bộ huyệt. Lần thứ ba, cô gái cho biết bà đã ngủ
được 4 tiếng một đêm. Bớt đi lại linh tinh. Lần này, sau khi giải thích cần day
huyệt bằng que dò cho mau hết bịnh thì bà chịu để cho tôi day huyệt bằng que
dò. Lần thứ tư cũng day huyệt. Lần thứ năm, tôi mở nắp hộp kim, thấy bà không
có phản ứng gì tôi nói:
-
Bác có bao giờ bị muỗi cắn chưa?
-
Rồi chớ sao không?
-
Bác thấy có đau không?
-
Đau mà cũng không sao, chịu được.
-
Ậy……..bác thấy cây kim này nhỏ xíu hà…….châm kim
này cũng chỉ đau như muỗi cắn là cùng thôi……..chớ không đau như châm kim dài
như trước đâu…….châm mau hết bịnh hơn. Bác có muốn mau hết bịnh không?
-
Muốn.
-
Vậy cháu châm cho bác nha.
-
Ừ……..!
Thế là chỉ châm kim 2 lần với 5 lần điều trị trước, tổng cộng
chỉ 7 lần điều trị . Bà khỏi bệnh hoàn toàn.
Sau đó, tôi có dịp áp dụng bộ huyệt này cho cậu Giang ở Ô
Môn, Cần Thơ, là ca bệnh nặng nhất loại này. Và một số ca bệnh khác nhưng không
ấn tượng mạnh như 4 ca bệnh đầu tiên áp dụng bộ huyệt. Có lẻ vì quá quen thuộc
rồi !
Hiện nay, DC không còn dùng kim nhưng các bạn có thể dùng
day huyệt cũng tốt, tuy kết quả có thể không nhanh bằng châm kim.
Cho tới bây giờ ngồi đây kể lại các câu chuyện, tôi vẫn
không biết nên đặt bộ huyệt này tên gì cho “hoành tráng” mà chi gọi nó là NỬA BỘ
GIÁNG như lúc thiết kế châm cho chị Nga………...hihi. Bộ huyệt này có đề cập trong bài Bộ Giáng.
http://taminhdienchan.blogspot.com/2013/08/bo-giang.html
http://taminhdienchan.blogspot.com/2013/08/bo-giang.html
Sài Gòn, quận 10, 14-04-2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét