Khoảng giữa năm 1987. Đọc xong phần bệnh về mắt, xếp quyển
Trung Y Học Khái Luận (NXB Thanh Hóa), nhìn đồng hồ đã 14 giờ, tôi ra mở của
phòng chữa bệnh số 19B Phạm Ngọc Thạch, quận 3, TP.HCM để bắt đầu ca làm việc
chiều thứ hai-tư-sáu, các đồng sự kia chưa ai tới. Hai chị em đang ngồi chờ vội
đứng dậy rụt rè xin khám chữa bệnh. Cô chị có lẻ độ 18 - 20 tuổi, cậu em độ 15.
-
Các cháu bị bịnh gì ? Ai bị bịnh ?
-
Em cháu bị bịnh……. nó bị gai thị nhạt màu.
Tui nghĩ bụng “trời đất, bịnh gì lạ vậy ?” Chữ THỊ thì hiểu
là liên quan tới mắt, nhưng gai thị là gì ? Sao lại nhạt màu ? Vậy đó, hồi đó
tôi còn dốt đặc các bạn à.
-
Cháu thấy ra sao?
-
Dạ…..cháu nhìn không rõ được. Làm như trước mắt cháu có
một màn vải trắng che phủ nên không thấy rõ được cái gì. Như cháu thấy có người
nhưng không biết mặt thầy ra sao hết…..
-
Cháu bị như vầy bao lâu rồi?
-
Dạ…………từ hồi năm 1974.
-
Ủa……sao……. bây giờ mới đi chữa bịnh à?
-
Dạ không phải……hồi đó tới giờ….ba má con có cho em con
đi BS Cát (một BS về mắt nổi tiếng ở SG….mà quá lâu tôi quên họ tên đầy đủ
rồi….) uống thuốc. BS nói bịnh này phải uống thuốc suốt đời…….bây giờ thuốc này
không có nữa, mua không ra…..cả tháng nay em con lại bị mờ mắt trở lại………Người
ta chỉ tụi con tới đây…nên con đưa tới đây….! Cô chị đỡ lời.
-
Ba má tụi con đâu ?
-
Dạ ……chết hết rồi…….chỉ còn hai chị em con.
Tôi bị một thoáng sững sờ……lại một cảnh khổ!
-
Rồi……tiền đâu mà mua thuốc hoài vậy ?
-
Dạ…….ba má con để lại chổ buôn bán nhỏ ở chợ Tân Định
nên cũng có tiền mua thuốc cho em con…….nhưng bây giờ không còn thuốc này
nữa……châm cứu có chữa được bịnh này không thầy?
-
Thầy nói thiệt là thầy chưa gặp bịnh này bao
giờ…..nhưng thầy sẽ cố gắng….vì cũng có nguyên tắc chữa bệnh này. Nói vậy là vì
thật may mắn là tôi vừa đọc xong bệnh về mắt
theo Đông Y (phần nội chướng) trong Trung Y Học Khái Luận vừa kể ở trên.
Duyên nghề nghiệp chăng? Nhưng cũng nghĩ bụng…..vài lần mà không hiệu quả gì
thì chuyển cho anh Viễn….hihi.
Thật may mắn là ngay sau khi châm xong, cháu trai nói “mắt
cháu sáng hơn rồi”. Tôi vừa mừng vừa hoài nghi……. “hổng lẻ kỳ diệu vậy sao?”.
Kỳ diệu thiệt…..chỉ trong 2 tuần (6 lần châm) mắt cháu này
đã nhìn rõ mọi vật như khi uống thuốc. Tôi cho cháu nghỉ với lời dặn dò hãy trở
lại ngay nếu thấy bịnh tái phát. Khoảng 2 tháng sau lại thấy 2 chị em……đến. Lần
này nhẹ hơn vì chỉ mới chớm tăng bịnh vài ngày thôi. Lần này, cũng chỉ 2 tuần
là khỏi và……….không thấy trở lại lần nào nữa. Tôi hi vọng rằng cháu đã khỏi hẵn
vì lúc bấy giờ (năm 1987-88) thuốc Tây đặc trị vẫn hiếm và ngày càng hiếm.
Sau đó vài tháng, một chị lớn tuổi đưa con trai khoảng 18-20
đến tôi nhờ chữa bịnh tương tự: mắt vẫn đẹp long lanh nhưng không thấy gì được,
đi đứng phải có người dắt. Nhà chỉ có hai mẹ con ở Thủ Đức, làm ruộng kiếm
sống; mẹ chở con 15 Km bằng xe đạp, mồ hôi còn ướt đẫm áo. Chị không biết bịnh gì, chỉ nghe nói là con
mình bị thong manh (một từ dân gian chỉ bịnh này).
Sau ba lần châm, cháu khai đã nhận biết xe chạy qua trước
nhà có màu gì tuy chưa nhìn rõ chi tiết. Tối thứ bảy tuần đó, tôi qua nhà BS
Bữu, mang bịnh án để nhờ tư vấn (một đàn anh DC và cũng là sư phụ về Tây Y của tôi. Lúc này anh còn giảng dạy ở
trường Trung học Y tế Bình Dương nên rất khó gặp). Anh cho biết loại bịnh này
khá khó mà như vậy là tốt rồi. Và qua buổi tư vấn này tôi mới biết là bịnh
thuộc loại thoái hóa thần kinh thị giác và mới biết GAI THỊ là gì và tại sao
lại là NHẠT MÀU…….hihihi.
Tiếc thay sau đó không thấy hai mẹ con đến nữa nên không
theo dõi được.
Nhưng sau đó, tôi lại tiếp tục gặp bịnh này và đều thành
công ít hay nhiều. Trong đó có Nguyễn Văn B., một người bạn cùng khóa VB Đà Lạt bỗng nhiên mắc
bịnh trước khi xuất cảnh diện HO……sau khi BS ở BV Mắt Điện Biên Phủ xác định:
“cần uống thuốc suốt đời” khiến anh khá hoang mang bấn loạn. Anh tìm đến
tôi……cầu may…... May là tôi kịp chữa cho anh khỏi hẵn sau khoảng một tháng điều
trị…..…trước khi khám sức khỏe để lên đường ra xứ người…….hihihi.
Một trường hợp đáng tiếc khác: khoảng năm 1995, lúc này tôi
ở Gò Vấp, được người thân giới thiệu, một thanh niên đến hỏi tôi “thầy có chữa
được bệnh thoái hóa thần kinh thị giác không?”. Tôi trả lời “nếu bảo đảm rằng
được thì tôi không dám nói, còn nếu nói có thể được hay không thì tôi trả lời
là có thể”. Sau một hồi trò chuyện cậu biến mất. Hai năm sau, cậu (đã mù hẵn
một mắt) đến tìm tôi với một bé trai 9-10 tuổi là cháu của cậu, cũng bị bịnh
này. Tôi chữa thành công: cháu bé sáng mắt lại bình thường. Bấy giờ tôi mới
biết quê cậu ở Đồng Tháp.
Phác đồ ở ca bịnh đầu tiên:
22,127,222,17,7,50,70,37,3,1,290,189,73, 19, 19A, 199. Sau đó tôi cải tiến
nhiều lần và hình thành bộ Bổ Máu, rồi Bổ Huyết, rồi Bổ Âm Huyết sau này.
Bây giờ nếu gặp loại bệnh này bạn hãy dùng Bổ Âm Huyết, phản
chiếu mắt theo ĐH Âm, có trong phần “Bệnh về mắt”.
Các ca bịnh loại này là một trong những loại bịnh giúp tôi
xác định được bộ Bổ Âm Huyết sau này. Tuy nhiên, nếu bệnh đã lâu, không được
điều trị kịp thời có khi cũng thuaaaaaaaaaa….hic!
Quận 10, Sài Gòn, 12-10-2012.
Ái...zda....! lâu lâu mới thấy thầy up một bài mới.
Trả lờiXóaThật ý nghĩa và cảm động.
Save As vào PC ngay thôi.
Tớ cũng giúp cho một cô bé thoát MÙ thông qua thày Tạ Minh hướng dẫn. Cảm ơn thày TM nhiều.
XóaNhiều năm nghiên cứu Thầy mới ra một bộ huyệt cho môn DC áp dụng. Hy vọng không có ai nhận vơ là của mình sau lưng thầy! hehe
Trả lờiXóahiện tại tôi đang bị bệnh này đâng cân gặp bác sĩ Tạ Minh cầu cứu ai có địa chỉ hay số đt của báC xin hồi âm tôi với SỐ ĐT TÔI LÀ 01662892279 VÀ 0945604689.xin đa tạ cảm ơn
Trả lờiXóaBác tìm được thầy chưa ah
Xóa0918388718
XóaSố Đth của tôi: 0918388718.
Trả lờiXóaBÁc sĩ ơi cho cháu hỏibphòng khám của Bác vẫn còn ở 19B Phạm Ngọc Thạch ko ạ. Mẹ cháu bị bệnh này nên cháu muốn đưa mẹ đến nhờ bác sĩ xem giúp ạ. CHÁU CÁM ƠN NHIỀU Ạ
Trả lờiXóaChào Bác Tạ Minh. Cháu bị tai nạn đầu năm 2011 đến nay thì bên mắt phải cháu cảm giác màn mờ. Ban đầu sợ còn máu tụ cháu đi chụp khám thì không có gì. Bác sỹ bảo cũng không bị về mắt. Nhưng cháu không yên tâm nên muốn nhờ bác tư vấn giúp. Cảm ơn bác
Trả lờiXóa