Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

BỘ THĂNG VÀ CHỨNG TĂNG HUYẾT ÁP.




Tôi thắc mắc hoài về trường hợp tăng huyết áp của chị Tuyết Mai mà không hiệu quả khi dùng Bộ Giáng là tập hợp các huyệt giãm áp, như đã kể ở bài “Bộ Giáng và chứng tăng huyết áp” ! Tại sao HA của chị Mai khó đo như vậy? Tại sao kinh nghiệm cắt cơn HA trước không đáp ứng cho trường hợp này? Dần dà tôi cũng có kinh nghiệm đo HA hơn nhưng thắc mắc về HA của chị Mai vẫn không được giải đáp cho đến năm 1988.

Một BN nam bị tai biến nhưng may mắn phục hồi hoàn toàn sau khi được điều trị ở BV Sóc Trăng; một năm sau anh bị tê nữa người bên trái, BV ở Sóc Trăng cho biết đó là hiện tượng đe dọa tai biến, nhưng trị cả tháng không thuyên giãm. Anh tìm đến 19B Phạm Ngọc Thạch. Anh em giới thiệu đến tôi, tôi loay hoay với anh cả 2 tuần mà không giãm, tuy lúc này tôi đã có kinh nghiệm, có khá nhiều ca hạ áp tốt cho BN.

Sáng hôm đó, anh năn nỉ tôi cố gắng giải quyết sớm để anh về nhà ở Sóc Trăng. Thời đó, ăn nghỉ ở nhà người khác là một vấn đề khó khăn, nào là phải xin tạm vắng ở ST, đăng ký tạm trú ở SG, nào là phải mang gạo (không được quá 10kg) và thức ăn theo.–thời bao cấp mà! Mọi người đều chỉ được mua lương thực theo đúng tiêu chuẩn của mình, thức ăn ngoài chợ có giá khá cao so với túi tiền của đa số. Vì thế khó có ai đủ can đảm và đủ sức nuôi ăn người khác hàng tháng được. Tôi khá bối rối vì không biết huyết áp của anh là bao nhiêu, chỉ nghe anh nói là BV ở Sóc Trăng đo thấy HA hơi cao hơn bình thường nhưng không nhớ là bao nhiêu !!??

Hồi đó, tôi chưa có máy đo HA, một phần vì máy đo HA còn cao giá đối với túi tiền của tôi, một phần vì tôi chưa nhận ra máy đo HA quan trọng như thế nào trong việc khám bệnh. Thường thì phải mượn máy đo ở anh Thành và anh Nghĩa.
Vừa thương cảm, vừa bối rối, tôi dùng que dò khám các huyệt có tính hạ áp khắp mặt anh nhưng không có sinh huyệt nào. Rũi là hôm đó hai anh bạn lại nghỉ không đi làm – sau này tôi nghĩ hổng biết hôm đó là rũi hay may………….hihi. Trong lúc bế tắc đó, tôi suy nghĩ và như đang nhìn vào mông lung, que dò thì đang rà qua lại trên mặt anh. Bỗng anh kêu lên “ sao đau quá vậy?”, tôi hỏi đau ở đâu, anh chỉ ngay huyệt 19. Tôi ngạc nhiên quá, bèn rà lại thật nhẹ ở 19, vẫn đau……rà lại lần nữa nhẹ hơn nữa……vẫn đau. Tôi hết sức đắn đo, vì 19 là huyệt làm tăng HA, nhưng ở đây nó lại chính là sinh huyệt rõ rệt nhất và là duy nhất,……..vậy thì châm hay không châm 19?

Suy nghĩ vài phút, tôi quyết định liều một phen vì không còn cách khác !!!
Châm 1 mũi kim vào 19 (thời gian này chúng tôi còn dùng kim châm trên mặt BN), tôi bắt anh BN ngồi yên đó, mở mắt nhìn tôi…….. “bốn mắt nhìn nhau” không phải để “đá lông nheo” mà là hồi hộp chờ đợi biến động……hihi. Vì hể có biến động thì thần mắt của BN sẽ thể hiện trước tiên. Tôi mừng thầm khi sau vài giây, thần mắt anh tươi tỉnh hơn…….rồi 2 phút trôi qua…….tôi hỏi anh đáp “thấy khỏe trong người hơn, người hết tê, tay giãm tê”. Tuy rất mừng, tôi vẫn để anh ngồi đó rồi dò và châm tiếp huyệt số 1. Sau 1 phút anh báo lại là bây giờ chân bắt đầu giãm tê. Chờ thêm 1 phút nữa, tôi thêm 130 – và 156 -. Lại chờ 2 phút sau, anh cho biết tay chân giãm tê khoảng 50%. Lúc này tôi mới yên tâm cho anh ra ghế đặt sát bên tôi (để có thể can thiệp ngay nếu có gì không hay xảy ra) để mời BN kế tiếp vào bàn. Lòng thầm nhớ đến trường hợp chị Tuyết Mai 2 năm trước, có thể là giống như thế này.

Hôm sau, anh trở lại, báo cáo bệnh giãm rõ. Tôi châm một lần nữa cũng chỉ 19,1,130 -,156 -. Hôm sau nữa, anh lại đến với chai nước mắm còn đầy, túi cá khô và một túi gạo.
-          Em cám ơn thầy, chào thầy em về. Biếu thầy mấy món này vợ em mới đem lên hôm qua tiếp tế cho em, mà em chưa đụng tới (món quà gồm 10Kg gạo, một chai nước mắm, một bịch tôm khô, mấy con cá khô……….hihi).
-          Ủa………sao về sớm vậy?
-          Dạ em hết bịnh rồi, tay chân người ngợm thoải mái, tỉnh táo rồi.
Chúng tôi bồi hồi chia tay nhau. Tôi vừa mừng vừa cảm động. Cảm động vì món quà nhỏ nhưng giá trị tinh thần lớn, vì thời đó mang 10Kg gạo và mớ thực phẩm linh tinh đó từ nơi này sang nơi khác phải có giấy phép lưu thông hàng hóa, phải có lý do chính đáng mới được cấp phép. Mừng vì nhận ra một khía cạnh khác của huyệt 19. Một khía cạnh khác ngược chiều với những gì đã biết của huyết áp. Sau hôm đó tôi quyết định mua ngay một máy đo HA, rèn kuyeenj và nghiên cứu các kiểu hoạt động của cây kim trên đồng hổ huyết áp rồi sau này hình thành kỹ thuật dùng HA kế để tiên liệu một số bệnh về tim mạch ngoài tác dụng đo HA. Mời các bạn xem lại bài “Chẩn bệnh bằng máy đo huyết áp”

Sau một thời gian nghiên cứu, tôi nhận ra HA có âm chứngdương chứng. Can thiệp HA tùy theo tình trạng âm chứng hay dương chứng của HA mới đạt hiệu quả mong muốn.

Hiện tượng tăng huyết áp âm chứng này có 2 ca đặc biệt khiến tôi còn nhớ đến giờ, trong đó có mẹ tôi.
Năm 1992, sau khi ở Nga về, tôi nhận một bệnh nhân nữ hơn 50 tuổi, người mập, bị nhiều chứng bệnh, trong đó có đau khớp, mỡ máu, đường máu, huyết áp khoảng 140/90, đang uống thuốc Tây đều. Điều trị được vài lần, bà có vẻ khỏe hơn, các khớp giãm đau rõ. Chiều hôm đó, anh Thành ghé chơi vừa ngồi xuống bên cạnh tôi thì một chiếc xích lô chúc càng xe tận thềm, bà nhảy xuống xe ào vào vừa chạy lúp xúp vừa kêu………. “thầy ơi……cứu tui!!”. Tôi lật đật yêu cầu người BN đang ngồi đứng dậy để tôi can thiệp cho bà. Đo huyết áp, tôi chỉ bơm lên 160 rồi xã hơi, kim đồng hồ giật lui ngay, âm chứng, tôi biết bà đang cơn tăng HA nên không chờ kết quả tâm trương, để nguyên túi hơi ở tay bà; sẵn điếu ngãi đang đốt cháy đỏ, tôi hơ ngay 127. Anh Thành ghé tai tôi “bà nầy đang cơn tăng HA”, tôi im lặng gật đầu, chăm chú nhìn mặt bà rồi hơ tiếp 50, anh Thành lại ghé tai tôi “bà nầy đang lên cơn tăng HA đó!”. Tôi lại gật đầu và hơ tiếp 19, và nói “chị mở mắt ra đi, đừng nhắm mắt …..không tốt”; đến đây anh Thành đứng dậy đi vào phòng thầy Châu. Vừa hơ tiếp cho trọn bộ Thăng (mỗi huyệt một liều) vừa quan sát mắt và mặt bà, thấy thần mắt tỉnh dần, tôi yên tâm hơ tiếp cho đủ 3 liều mỗi huyệt trọn bộ Thăng. Xong, bà thở phào “cám ơn thầy……..tui khỏe rồi”. Vừa lúc đó cô con gái của bà đến nói “thầy chửi bả giùm con đi……..nói bả đâu có nghe…….” – chửi: từ thường dùng của giới bình dân miền Nam, nghe có vẻ nặng nề nhưng thật ra không phải vậy, ở đây chỉ có nghĩa là la rầy, khiển trách thôi. Lúc này mọi việc đã ổn, tôi hỏi chuyện thì ra hồi trưa, bà không ăn cơm mà ăn hết một trái sầu riêng 3Kg (hình như vậy….lâu quá không nhớ rõ), rồi làm một hơi ly nước đá lạnh to tướng. Cô con gái nhắc nhở khuyên can, bà chẳng những không nghe mà còn chửi cô (đây là chửi thiệt…..hihi) nên cô ấm ức. Ăn uống xong một lát sau bà nhức đầu dữ dội, cô con gái đòi đưa bà đi BV, bà không chịu mà kêu xe xích lô đến tôi, con gái bà theo sau khi đã dọn dẹp gởi gấm quầy hàng – hai mẹ con bán hàng trong chợ Thái Bình. Thật là hú vía………cũng may mà bà không bị gì! Tôi giải thích cho bà biết bà đã sai lầm khi hành động như vậy, từ việc ăn uống, đến việc không chịu đi BV, vì …….có chắc gì tôi cứu kịp bà !!!???. Bà lỏn lẻn nhận lỗi, hứa chừa tật ham ăn ham uống………hihi. Tôi nghĩ thầm “thiệt tình…..chưa ai liều mạng như bà này…..huyết áp cao, mỡ máu, đường máu…….mà dám ăn nguyên trái sầu riêng trừ cơm, lại còn nuốt nguyên ly nước đá tổ chảng nữa……..lang băm như mình nói không nghe đã đành……..BS nói cũng không chịu nghe……..hihi”; vì bà bệnh đã lâu, gần như thuộc lòng quy định của BS về thuốc cũng như sinh hoạt, nhưng………trị bệnh cứ trị mà……vi phạm cứ vi phạm…….hihi.

Đám giỗ cậu hai (cậu cả), tôi và mẹ tôi đến dự. Sau khi ăn xong, chúng tôi còn ngồi nán lại tại bàn chuyện trò. Mẹ tôi ngồi ở bàn ngay dưới cái quạt trần cùng các bậc trưởng thượng trong gia đình – ưu tiên mà……hihi. Lớp trẻ chúng tôi ở bàn kế bên. Đột nhiên, bà quay sang kêu tôi “Minh….sao mẹ thấy khó chịu quá”. Nhìn qua, mặt bà tái xanh, tôi lật đật dìu bà sang chiếc ghế dài. Bơm máy đo lên 160, tôi xã hơi máy đo, thấy giật kim ngay, tôi biết mẹ mình đang lên cơn tăng HA âm chứng, vì tôi biết  HA của bà chỉ 120/70.  Nhận thấy người bà lạnh mát, hai bàn chân lạnh như ướp đá, tôi mượn cái máy sấy tóc sấy nóng 2 bàn chân bà dứt khoát quyết liệt cho đến khi bà giẩy nẩy chân lên. Lần lượt từng bàn chân, mỗi bên 3 lần như thế. Đo lại, còn 140, biết là chưa ổn, tôi sờ bụng dưới - dưới rốn, thấy lạnh ngắt, lại sấy vùng này nóng 3 lần giẩy nẩy như vậy. Đo lại 120/70. Xong, mẹ tôi ngồi dậy, lại “tám” với các bậc trưởng lão………như chưa hề có gì xảy ra……..hihi.

Xin xem thêm 3 bài “Làm sao để đạt tứ đắc”, “Bộ Thăng” và “Bộ Giáng”, trong phần TƯ LIỆU DIỆN CHẨN để hiểu rõ và mới dùng được an toàn.

Lương-y Tạ Minh. Sài Gòn, 08-10-2013.

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

BỘ GIÁNG VÀ CHỨNG TĂNG HUYẾT ÁP.




Tôi mới tập tểnh vào nghề DC chừng 3 tháng (tôi học DC tháng 7-1986), chỉ mới biết đo huyết áp chớ chưa biết H.A do các cơ chế nào tạo nên. Vậy mà, một buổi tối khoảng 21 giờ, tôi “bị” một bà chị họ mời đi hạ HA cho bà mẹ chồng. Vì bà đã uống thuốc hạ áp từ 14g30 mà vẫn chưa hạ được. “Điếc không sợ súng” lại thêm không thể từ chối. Tôi ôm túi xách theo chị……mà bụng hơi lo lo…..hic.

Bệnh nhân nằm dài, không dám ngồi dậy vì chóng mặt, đo HA tại chổ thấy 160/80. Nhịp tim (không nhớ chính xác được vì đã lâu) chỉ nhớ là bình thường nên không quan tâm lắm. Hồi đó thầy Châu chưa ra quyển “Bài Giảng” nên tôi tự lập sẵn danh mục huyệt tính theo hai hướng thăng khí làm ấm và giáng khí hạ nhiệt. Lúc bấy giờ tôi cũng đã biết huyết áp tăng thường do khí nghịch. Vì thế châm 124+-,106,34+-,26,……để giáng khí cho BN….là bộ Giáng bây giờ. Châm vừa xong BN nói thấy dễ chịu hơn. Tôi hơi yên tâm, ngồi quan sát bà, thấy bà có vẻ tỉnh táo dần lên, bụng cũng mừng thầm. Sau 30 phút, tôi rút kim, đo HA lại thấy chỉ còn 120/80……..tôi lại hơi lo hỏi bà thấy sao, vì tôi nhớ là HA nên hạ từ từ thì tốt hơn là hạ nhanh. Tôi nói kết quả số đo, bà cười nói không sao đâu vì bà thấy đã khỏe hẵn rồi ngồi dậy kêu người nhà đi mua thức ăn vì đói quá……hihi. Bà vốn là y sĩ ở Trung Tâm Bảo Vệ Bà Mẹ và Trẻ Em TPHCM. Bà kể, vốn bị HA cao từ lâu, vẫn uống thuốc hạ áp đều mỗi ngày nhưng hôm nay khi vừa vào cơ quan một lát thấy khó chịu, đo thấy HA tăng, uống bổ sung thuốc ngay mà vẫn không hạ, đến 16g30 hết giờ làm việc đành nhờ người đưa ra xích lô và dìu bà về nhà nằm. Đến tối chị tôi qua thăm, sực nhớ đến thằng em đang theo nghề châm cứu (lúc đó, ít người biết phân biệt châm cứu và Diện Chẩn) nên đi mời tôi đến cầu may……. Mà may thiệt…..hihi. Đó là ca cắt cơn tăng HA đầu tiên của tôi và cũng là ca bệnh giúp tôi thành lập Bộ Giáng sau này.

Đúng là “chó ngáp phải ruồi”. Từ đó, bà là thân chủ trung thành của tôi cho đến nay. Mỗi khi có bệnh nếu theo Tây y có vẻ không ổn là bà lại gọi tôi, từ Zona, đến viêm khớp, đến dị ứng da, đến di chứng tai biến (bà bị tai biến năm 199… khi bỏ thuốc hạ áp 2 tuần vì chán ngán sau khi uống liên tục hơn 20 năm)…….vv…… hiện nay tôi đang chữa động kinh cho bà, cơn động kinh giãm dần về cường độ cũng như nhịp độ và trường độ. Bà tên The, năm nay bà 82 tuổi.

Thời gian ngắn sau đó. Một buổi tối, tôi, T.A.Tuấn và chị Tuyết Mai (bệnh nhân có mặt trong vụ nghiên cứu Bộ Tan Máu Bầm của tôi) đang phụ thầy Châu trong ca làm việc của ông thì có điện thoại, nghe xong ông biểu tụi tui giải quyết nốt số BN còn lại rồi ông đi. Khi hết BN, tụi tôi còn nán lại trò chuyện thì bỗng chị Mai kêu nhức đầu chóng mặt, mệt rũ không ngồi được. Tuấn đo HA cho chị rồi nói bị tăng HA. Thú thật, hồi đó tôi chỉ mới biết đo HA một cách rất sơ đẳng, nên nhìn mãi mà không biết là bao nhiêu. Tuấn nhường cho tôi châm vì tôi kinh nghiệm về DC hơn và cũng đã thành công vài ca cắt cơn tăng HA (hơn Tuấn chừng 2 tháng thôi). Tôi nhớ ca bệnh mẹ chồng chị tôi nên lại châm Bộ Giáng……..không có chút kết quả nào! Tuấn đành dở nghề châm cứu của mình ra (cậu này đã 5 năm trong nghề Châm cứu ở Nha Trang, nhưng mới vô Sài Gòn để học Diện Chẩn sau tôi 2 tháng). Vì thế mà cậu ta đo HA giỏi hơn tôi. Không còn nhớ Tuấn châm những gì vì lúc ấy tôi chưa biết gì nhiều về Thể Châm. Kết quả cũng không hạ được chút nào. Tuấn đo tới đo lui vài lần, thú thiệt, gần như tôi trợn mắt lên nhìn cái đồng hồ mà không biết trị số HA là bao nhiêu !! Hỏi thì Tuấn nói 170/90. Tôi tức mình, đo lại cũng chịu thua vì không thấy kim giật cũng không nghe tiếng tim trong ống nghe!! Đành ậm ừ mà lòng thắc mắc không dám hỏi gì thêm vì đang lo cho chị Mai. Hai anh em loay hoay chừng 30 phút mà chị Mai vẫn nằm ì trên giường và than nhức đầu chóng mặt……Cuối cùng Tuấn phải chạy ra mua một viên Aldomet về nhỏ cho chị Mai vài giọt, ít phút sau chị ngồi dậy nói khỏe rồi (thú thiệt nha…..lần đầu tiên tôi mới biết có một loại thuốc kỳ diệu như vậy….hihihi). Cả ba hú vía thở phào…….rồi tan hàng, ai về nhà nấy vì gần 22 giờ rồi…..hihi.

Từ chuyện này, tôi tự nghĩ không phải lúc nào tăng HA cũng do khí nghịch, tuy là phần nhiều, nhưng chưa hiểu nếu không do khí nghịch như sách vở đã nêu thì do cái gì??
Do cái gì thì….hạ hồi phân giải………hihi.

Bạc Liêu, thứ bảy13-04-2013.

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

CHUYỆN Ở Ô MÔN.





Năm 1991, tôi nhận huấn luyện DC cho một nhóm học viên thuộc Phật Giáo Hòa Hảo ở Ô Môn, TP Cần Thơ. Chương trình gồm 3 tuần, buổi sáng chữa bệnh cho bệnh nhân và huấn luyện thực hành tại một phòng chẩn trị gần chợ Ô Môn, buổi chiều dạy lý thuyết.

TÀ CÒN MÀ BỔ THÌ BỔ BIẾN THÀNH TÀ.
Tối Chủ nhật cuối tuần thứ hai, một chị đứng tuổi dẫn theo 3 cậu thanh niên vào nhà Ba Thăng gặp tôi - chủ nhà cho tôi tạm trú. Sau khi chào tôi, quay mặt về sau chị nói “chào thầy đi con”.Đi ngay sau chị là một thanh niên ốm teo nhìn tôi, không có một cử chỉ gì chứng tỏ là “chào thầy” mà còn nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ lừ như máu, ngay sau cậu ta là hai thanh niên lực lưỡng. Tôi hiểu ngay mình đang đối diện với một bệnh nhân tâm thần, đã nghe học viên Khôi đề cập. Nhìn cậu, tôi hơi ớn…….vì sợ bị cậu oánh bất ngờ…….hihi.
Sau khi mọi người an tọa, mẹ Giang (tên thanh niên bệnh nhân) kể, đại khái như sau:
Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự ở Campuchia về một thời gian ngắn, cậu bị bệnh. Được BV Tâm Thần Cần Thơ điều trị ngoại trú cả năm nay, tuy có ổn định hơn nhưng không khỏi. Hiện trạng ăn uống bình thường nhưng ít ngủ, không chịu ngồi yên một chổ mà cứ đi loanh quanh suốt ngày, nếu không có mẹ hay anh em canh giữ là cậu đi ra đường, thỉnh thoảng lại lên cơn đập phá đồ đạc trong nhà, có khi đang ngồi thì đập bàn đập ghế quát tháo ai đó. Những khi như vậy được cái là mẹ cậu nói cậu còn biết nghe lời, dịu lại ngay. Nhưng bà lại phải ra chợ buôn bán, cứ thường phải chạy về can thiệp vì khi lên cơn thì anh em cậu không nói được cậu, có khi hai người anh em phải bắt trói cậu khi mẹ chưa về kịp.

Nhận định đây là bệnh tâm thần dạng hưng phấn. Giở trò cũ đánh lạc hướng bệnh nhân, tôi ngồi bên cạnh, nắm hai cổ tay cậu nói luyên thuyên không cần nghe trả lời, vì cậu ta có trả lời đâu mà phải nghe ……hihi!! Đây là thủ pháp truyền khí công Âm Dương cho bệnh nhân. Nào là cháu tên gì, bao nhiêu tuổi, ăn cơm thấy ngon hông, uống nước có nhiều hông, ngủ có ngon hông……vv và vv……Liếc đồng hổ thấy đã đủ 2 phút, tôi buông tay nói xong rồi. Mẹ và anh em cậu có vẻ ngạc nhiên, tôi cho biết cần phải từ từ, cứ bình tỉnh; Khôi đứng bên cạnh nói thêm cho gia đình yên tâm ra về.
Tối hôm sau, thứ hai của tuần, vừa bước vô nhà, Giang gật đầu chào tôi với 2 từ “chào thầy”. Tôi mừng rỡ khi nhìn thấy đôi tròng mắt của cậu đã chuyển sang màu hồng. Lại nói linh tinh nhưng lần này tôi đặt các đầu ngón tay lên mặt Giang lần lượt theo nửa Bộ Giáng (xem bài BỘ GIÁNG), Mỗi huyệt 2 phút rồi cho về.
Lần thứ ba, thứ ba của tuần, tôi đưa que dò cho Giang coi, rồi quẹt nhè nhẹ lên tay cậu để cậu yên tâm là không đau đớn gì và nói “để thầy day huyệt cho cháu mau hết bịnh nha”, Giang gật đầu. Tôi yên tâm không lo bị oánh nữa …….hihi……nên day cho cậu trọn bộ Giáng, nhưng nhẹ nhẹ thôi không dám gây đau……chắc các bạn cũng biết lý do rồi……hihi. Cứ thế, Giang dần tươi tỉnh. Đến thứ năm, Giang đã chịu ngồi yên, sinh hoạt cười nói bình thường với gia đình, nhìn bên ngoài như người không có bệnh gì.
Kế hoạch của tôi là chủ nhật tôi về lại Sài Gòn vì chương trình giảng dạy đã hoàn tất và cũng đã nhớ nhà nhớ con gái bé bỏng của tôi quá rồi. Sáng Thứ sáu, tôi đề nghị gia đinh đưa Giang đến phòng chẩn trị để chửa trị như mọi bệnh nhân khác. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định châm bộ BỔ MÁU (tiền thân BỔ ÂM HUYẾT) vì Giang có hiện tượng của huyết kém nặng.
Sáng thứ Bảy, gia đình cho biết sáng nay Giang lại trở chứng hục hặc với hai anh em, lại đi đi lại lại, tuy không nặng như trước nhưng rõ ràng là bệnh tăng lại. Tôi sực nhớ câu “tà khí còn nặng mà bổ thì bổ sẽ biến thành tà”. Đây là hiện tượng thường gặp trong phương thang (thuốc), nhưng không ngờ hôm nay tôi lại gặp chứng này trong phương huyệt châm cứu. Thời đó, tôi còn thường ưu tiên cho kỹ thuật châm kim vì nhanh gọn hơn day ấn. Thế là tôi lại phải trở lại với Bộ Giáng và để lại “cẩm nang’ cho Khôi (học viên cứng nhất lớp) để Khôi châm tiếp cho Giang, mỗi tuần châm thử Bổ Máu một lần, nếu bệnh nhân không trở chứng thì cứ bổ máu cho đến khi khỏi bệnh.

Hai tháng sau, Khôi gởi thư cho tôi biết Giang đã khỏi bệnh sau 1 tháng điều trị thêm, chỉ châm thử  Bổ Máu một lần sau tuần đầu tiên mà không thấy trở chứng.
Lần kỹ niệm 14 năm thành lập Diện Chẩn (năm 1994) được tổ chức ở nhà Văn Hóa Thanh Niên, Khôi và vợ chồng anh Ba Thăng lên tham dự và đã báo cáo trường hợp này trước tập thể.
Hóa ra, trong châm cứu bấm huyệt kể cả trong DC cũng có thể xảy ra “Tà còn mà Bổ thì Bổ biến thành Tà” chớ không phải chỉ xảy ra trong phương thang.
12-04-2014.
Sài Gòn, quận 10.

TĂNG HUYẾT ÁP VÌ NHIỄM LẠNH TRÊN NỀN HUYẾT ÁP CAO DƯƠNG CHỨNG.

6g30 sáng, vừa bước ra cửa chờ anh Ba Thăng đưa đi ăn sáng thì một cô gái chạy xe gắn máy tới hỏi lớn “ thầy Phước đâu rồi ?”. Chị Ba Thăng đứng ngay sau lưng tôi trả lời “thầy Phước đi ra chợ ăn sáng rồi, có chuyện gì hôn?” – Thầy Phước là lương y trưởng phòng khám địa phương.
-          Cô thầy Phước bị lên huyết áp, nguy lắm !
-        -  Thôi…….. có thầy Minh ở đây, thầy vô đó giùm chớ biết thầy Phước ở đâu ngoài chợ mà kiếm?

Vậy là tôi phải “thế mạng”……..hic!

Chở chị Ba Thăng sau lưng, tôi chạy băng băng theo cô gái trên đường làng ngoằn ngoèo hơn 1 cây số, bề ngang chưa tới 1 thước, nhiều chổ xe tưng lên thiếu điều hất 2 chị em tôi xuống ruộng mới vừa lòng – cũng may tôi thuộc hàng “tay lái lụa”…….nên không sao ……hihi. Bước vào nhà, bà cụ gầy ốm đang nằm rên hừ hừ, bàn tay bàn chân co lại dạng như kiểu hạ calci huyết. Đo huyết áp, tôi bơm lên 200, xã hơi thì thấy kim giật ngay và lui khá xa, tức là HA cao hơn 200 và là dương chứng. Tôi xã hơi máy đo ngay, sờ thấy tay chân bà lạnh ngắt như nước đá. Sở dĩ tôi không đo đúng quy trình để xem số dưới của huyết áp (Tâm trương) vì ở đây cần nhanh, can thiệp gấp càng sớm càng tốt.

Huyết áp cao âm chứng, tay chân lạnh tôi gặp rất nhiều nhưng trường hợp này thì ngược lại HA cao, tay chân lạnh mà lại dương chứng, có điều gì nghịch lý ở đây? Để y máy đo như vậy, tôi suy nghĩ và rất phân vân. Rõ ràng là không thể đưa bà đi bệnh viện trong tình thế đường xá và phương tiện như vậy, chắc chắn bà sẽ bị tai biến ngay khi vừa ra khỏi nhà. Can thiệp thì hiện tượng vừa nghịch lý vừa nặng như vậy, chỉ cần một chút sơ sẩy là………hết đường cứu vãn. Sau vài giây, tôi thầm nghĩ  “một là cứu được bà cụ, hai là……….chuyện gì tới sẽ tới!…..chớ làm sao thối lui được !??”

Tôi đành làm theo đúng nguyên tắc đã tìm ra: huyết áp cao dương chứng thì day bộ Giáng. Thử chiêu thứ nhất này xong, đo lại, HA vẫn cao hơn 200. Tôi lại dùng hơ ngãi bộ Điều Hòa (vì hàn chứng ở biểu), đo lại vẫn vậy. Cuối cùng, tôi quyết định hơ bộ Thăng, nhưng không dám hơ mạnh mà chỉ hơ mỗi huyệt một lần (thử xem sao !), vừa xong bộ Thăng lần thứ nhất, nghe bà thở hắt nói “ đở rồi thầy ơi”, thế là tôi yên tâm hơ tiếp cho đủ liều lượng bộ Thăng. Xong trọn bộ Thăng với 3 vòng hơ, bà mở mắt ra nói “khỏe rồi……cám ơn thầy”. Tôi mừng rỡ, đo lại huyết áp cho bà đúng quy trình, kết quả 170/100, lui kim 3 nấc (6mmHg). Trên lý thuyết, như vậy chưa đạt chuẩn an toàn, tôi định hơ một lần nữa thì chị Ba Thăng nói “được rồi đó thầy ơi, bà cụ này chuyên môn 170,180 không hà…….lâu lắm rồi”.

Tôi thốt nhiên hiểu ra, bệnh nhân bị huyết áp cao dương chứng mạn tính, nay bị trúng lạnh khiến HA tăng vọt hơn lên. Tôi thở phào vì xém chút nữa lại khiến bà tăng HA trở lại, mất công hóa giải……….hihi……..và cũng vui vì vừa gặp một trường hợp hiếm, nguy hiễm vì nghịch lý mà hóa giải được. Thêm một kinh nghiệm lâm sàng sáng tỏ thêm về y lý cho tôi.

Trên đường về, chị Ba Thăng nói:
-        -  Thấy bà cụ như vậy, em toát mồ hôi hột và hồi hộp quá.
-         - Tui cũng có hơn gì đâu ? Chị không thấy mồ hôi tui ướt nhẹp áo à?
-         - Dạ thấy chớ…….....tới chừng nghe bà cụ nói đở rồi, em mới hết hồi hộp. Thầy hay thiệt !
-         - Hay gì ?..........hay không bằng hên chị ơi !!!!

Tối hôm đó, Phước ra mời tôi đi uống cà phê. Lần đầu tiên cậu chính thức tiếp xúc với tôi, vì cả tuần qua chỉ gật đầu chào khi gặp nhau ở phòng khám.
Câu đầu tiên khi ngồi vào ghế ở quán cà phê là Phước cám ơn tôi đã cứu bà cụ hồi sáng. Cậu tỏ ý ngạc nhiên là sao hiệu quả cấp kỳ như vậy, thường cậu phải sắc thuốc, cho uống, thì tổng thời gian cũng phải xấp xỉ 2 giờ sau mới hạ HA xong. Tôi nói ý nghĩ của tôi hồi sáng khi đối diện với bà cô của Phước rồi kết luận cũng là may mắn thôi.
Trò chuyện, mới hay Phước nhỏ hơn tôi vài tuổi, mồ côi cha mẹ, ở với cô ruột từ nhỏ, theo nghề cũng khá lâu, thuộc hàng có danh ở chợ Ô Môn (cái này là do các học viên nói chớ Phước không nói, cậu tuy nhỏ tuổi nhưng Tâm và Tánh khá thuần hậu trầm tỉnh). Phước hỏi tôi nhận định thế nào về bịnh tình bà cô và có ý kiến gì tư vấn giúp cậu, vì từ lâu cậu chỉ khống chế HA cho bà cụ ở mức 170/100 chớ không thể giãm hơn. Tôi hỏi:
-         -Lâu nay em điều trị cho cô theo phương hướng nào?
-         -Em nhận thấy bà bị Can Dương vượng nên theo hướng Bình Can, Giáng nghịch.
-         -Theo anh thì bà cụ bị âm hư nặng, nên theo hướng bổ âm. Lấy bài Lục Vị gia giãm mà trị có thể kéo HA bà trở về tiêu chuẩn.
-         -Anh có thể cho em phương thang cụ thể không?
-          -Hihihi………anh hiểu y lý chớ không rành thuốc. Không dám ra phương thang đâu. Em cứ theo hướng dưỡng âm thì tốt hơn là bình can giáng nghịch, vì theo anh trường hợp này bình can giáng nghịch chỉ trị chứng chứ không trị được bệnh đâu.
Trước khi ra về, Phước ngỏ ý nhờ tôi hội chẩn một ca bệnh cả năm nay cậu không giải quyết được. Gọi là hội chẩn vì cậu sẽ mời một lương y tên Thanh ở huyện kế bên sang để cả ba cùng xem xét.

Một năm sau, tôi có dịp ghé lại Ô Môn, Phước cho biết HA của cô cậu đã bình ổn ở mức tiêu chuẩn 120/70, khỏe mạnh. Hai anh em lại một phen lai rai cà phê tâm sự đến khuya vì cả hai đều không biết uống “gụ” - rượu, theo kiểu phát âm của người miền Tây Nam Bộ……hihi .
Quận 10, Sài Gòn, 13-04-2014.

BÊN TRÁI RÚN CÓ ĐỘNG KHÍ LÀ BỆNH Ở CAN ?

Hai hôm sau buổi cà phê giao lưu đầu tiên, sáng sớm ở phòng chẩn trị, Phước mời tôi sang tổ châm cứu, Lương y Thanh và bệnh nhân đã có mặt. Hóa ra bệnh nhân là cậu thanh niên tôi thường gặp nằm ở giường với hàng chục cây kim gắn điện xung ở lưng mỗi ngày. Phòng thuốc ở ngoài cùng, phòng châm cứu ở giữa và DC ở trong cùng nên ngày nào tôi cũng gặp bệnh nhân này.

Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Phước nhường cho Thanh trình bày. Đại khái là hai anh em đồng nghiệp và đồng môn huynh đệ này rất nhức đầu với ca bệnh. Đã một năm mà không chuyển biến gì nên đành châm cứu cho Tùng đở mệt mà thôi – tên bệnh nhân. Thanh luận giải khá nhiều, tôi không nhớ hết nhưng tóm lại là bệnh thuộc hư hàn, gốc ở Can. Tôi hỏi:
-          Sao các bạn biết ở Can ?
-          À……..ngoài mạch lý ra, tụi em còn phát hiện bên trái rún của BN có động khí. Anh sờ thử coi. Thanh trả lời – Thanh và Phước đều nhỏ tuổi hơn tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp hiện tượng này, dù đọc trong y-thư đã lâu; tôi tò mò đặt các đầu ngón tay vào cạnh bên trái rún của Tùng. Quả thật, nơi này cứ nảy lên từng nhịp đều đặn và liên tục, lạ thiệt……..hihi.

Suy nghĩ một chút, tôi liên tưởng đến vùng này là vùng động mạch chủ bụng đi qua. Nhưng thông thường không thể nhận biết hoạt động của động mạch chủ bụng này vì nó nằm khá sâu trong ổ bụng; sờ mạch ở cổ tay, tôi thấy cả hai đồng nhịp điệu. Tôi hỏi bệnh nhân:
-          Bịnh của em có triệu chứng ra sao?
-          Dạ, em mất ngủ luôn vì không thể nằm ngữa được, cứ phải ngủ theo kiểu nữa nằm nữa ngồi hoặc ngồi mới được !
-          Tại sao em lại không nằm được?
-          Dạ……tại vì hể nằm một lát là em mệt không chịu được, phải ngồi mới khỏe.
-          Nằm nghiêng thì sao?
-          Nằm nghiêng thì cũng không thoải mái lắm …….nhưng không mệt như nằm ngữa…….. nhưng cũng không ngủ được khi nằm nghiêng cho nên em cứ phải nửa nằm nửa ngồi mới không mệt và ngủ được…….mà cứ bị thức giấc nhiều lần nên mệt vì thiếu ngủ.
-          Thường thì nằm bao lâu mới lên cơn mệt ?
-          Dạ chừng vài phút, em không để ý.
-          Em đang khỏe đúng không?
-          Dạ……..
-          Em nằm xuống rồi chừng nào bắt đầu mệt thì nói nha.    
Tùng nằm ngữa ra giường, một lát sau cậu than mệt và ngồi dậy. Tôi nhìn đồng hồ: 5 phút.
Tôi đốt điếu ngãi cứu, chờ Tùng khỏe hẵn, bào cậu nằm xuống, hơ xức dầu bộ Thăng và phản chiếu vùng tim ở mặt và biểu Tùng cứ nằm đó khi nào cảm thấy bắt đầu mệt thì nói tôi biết. Thời gian trôi qua, 15 phút sau Tùng cho biết có cảm giác mệt nhưng chịu được chưa cần phải ngồi dậy. Tuy nhiên, tôi cũng cho Tùng ngồi dậy vì ý đồ chẩn trị của tôi đã đạt. Và tôi chợt nhớ đến chứng Tâm Huyền được Danh y Trương Trọng Cảnh nói đến trong Kim Quỹ Yếu Lược – giới Đông Y xem ông Trương Trọng Cảnh như một Y-tổ.
Hỏi thêm, Tùng cho biết cậu là cầu thủ nằm trong đội tuyển bóng đá của Huyện.
-          Khát nước trong khi luyện tập hay thi đấu, em uống như thế nào? Uống ừng ực hay…… uống từ từ ?
-          Em uống ừng ực……….uống nhiều lắm.
-          Sai lầm của em là ở chổ đó. Uống lẹ và nhiều như vậy khiến thủy thấp (nước) không luân chuyển kịp mà đọng lại ở vùng tim khiến mạc treo tim bị trương nước, dãn ra và tim không còn được cố định trong lồng ngực nên khi nằm ngữa, tim thòng xuống đè lên động mạch chủ ngực. Máu không thông suốt dễ dàng khiến tim phải đập mạnh lên để vượt qua trở ngại do chính nó gây ra. Vì thế mà mệt khi em nằm ngữa, không sa dạ dày là còn may……….hihi.
Tôi nói chuyện với Tùng mà cũng để giải thích với Phước và Thanh về trường hợp này: đôi khi phải dùng kiến thức Tây Y để luận bệnh. Tây hay Đông y đều có sở trường và sở đoản cả. Phối hợp 2 kiến thức một cách hợp lý sẽ nâng cao khả năng chẩn đoán vì cái thấy của mình sẽ rộng hơn. Chẩn đoán đúng, điều trị mới đạt, giãm sai lầm, là điều hiển nhiên. Đó là quan điểm của tôi.
Hôm sau, tôi lại dùng phác đồ cũ. Tùng khỏi bệnh chỉ sau 2 lần điều trị. Về sau, khi gặp hiện tượng này, rất thường gặp ở người lớn tuổi, tôi đều giải quyết thành công thường chỉ cần 1-3 lần điều trị. Tuy nhiên nếu BN có huyết áp cao dương chứng thì không nên trị ngay mà cần đưa HA của bệnh nhân trở về trạng thái âm chứng hoặc ít ra cũng là cân bằng âm dương (lui kim ít hơn 4mmHg). Nếu không, bạn có thể gây tai biến cho BN.
Quận 10, Sài Gòn, 13-04-2014.

NỬA BỘ GIÁNG VÀ BỆNH TÂM THẦN THỂ HƯNG PHẤN.




Trước hết, cần minh định ở đây là dạng bệnh tâm thần nhẹ, được BV tâm thần cho điều trị ngoại trú. Tuy có những lúc tăng triệu chứng nhưng thường thì BN còn kiềm chế được bản thân. Chớ nếu là bệnh nặng thì đố ai đụng được vào người họ……..hihihi. Trong Đông Y, được gọi là CUỒNG với các triệu chứng: người nóng, it ngủ đến không ngủ, mặt đỏ, mắt đỏ, thích ca hát nhảy múa, trèo leo, đập phá, thậm chí có thể tự cởi bỏ quần áo, mắng chửi lung tung, hành hung người khác. Có thể nói gọn là mất ý thức trong mọi hoạt động. Bệnh do nhiệt uất ở Dương Minh phận.
Thật ra loại bệnh này Đông Y chữa tốt hơn Tây y, vấn đề là thầy thuốc biết căn nguyên của bệnh và điều thuốc hợp lý. Còn một dạng ngược lại là Tâm Thần thể Trầm Cảm. Cũng nói năng linh tinh, gần như không có ý thức không biết mình đang nói hay làm gì, cũng thích đi lang thang, thậm chí có khi ăn uống các thứ dơ bẩn……… nhưng nhìn chung là có vẻ ngoài hiền lành không hung dữ như thể hưng phấn nhưng các hiện tượng vô ý thức, mất lý trí thì gần giống nhau. Đông Y gọi thể này là ĐIÊN. Sẽ trình bày sau khi có dịp.
Với DC, nếu bệnh nhân không đến mức hung dữ đánh người bất ngờ thì có thể chữa được và không khó mấy. Nếu là người nhà của BN thì tiện việc điều trị nhất.
Khởi đầu. Một buổi tối thuộc năm 1988, khoảng 7g, tôi đến nhà chị Nga và anh Quảng (hay Quản, lâu ngày không nhớ rõ……..mong anh chị và các cháu thông cảm, hỉ xã cho tui…….hihi) định tán gẫu cho vui. Bước vào nhà, thấy chị ngồi sau bàn nước, mặt nhăn nhó, tôi hỏi:
-          Trời….làm gì mà mặt mày bí xị vậy chị Nga?
-          Dạ…….. má con bị viêm họng từ sáng tới giờ đó thầy ! Con gái lớn của chị trả lời, trong khi chị lắc đầu xua tay, vẻ mặt vô cùng đau khổ…….hihi.
-          Ủa ……..viêm họng thì có gì khó mà từ sáng tới giờ chữa không xong vậy?
-          Dạ………hổng biết nữa. Má con tự châm, rồi ba con châm, rồi thầy Hào châm nữa……..cũng không bớt chút nào hết.
-          Thầy Hào châm gì vậy?
-          Dạ, bộ Tiêu viêm rồi bộ Giáng đủ kiểu hết mà không ăn thua !
Nghe nói có anh Hào châm thì tôi biết không thể sai huyệt được (Hào là đàn anh DC của tôi, tuy y lý không sâu nhưng thủ pháp cũng vững vàng).
“Kỳ vậy ta ?” – tôi nghĩ. Quan sát kỹ, thấy mặt chị Nga đỏ bừng, trán nóng hầm hập, huyết áp không cao, chỉ có mạch đập hơi nhanh và mạnh. Dùng bộ Giáng, Tiêu Viêm là đúng rồi nhưng không giãm là có vấn đề lắc léo gì đây !!?? Anh Hào đã châm thì tôi cũng không thể châm lại như vậy vì đã không hiệu quả rồi. Nhưng châm gì đây?
Suy nghĩ một chút tôi quyết định châm bộ Giáng nhưng chỉ dùng các huyệt bên trái và huyệt ở trục giữa: 124-, 106, 34-, 26, 61-, 3-, 143, 39, 14-, 38-, 222-, 85-, 156-, 87, thêm 14+, 275, 277.
Vài phút sau, mặt chị hạ hỏa……….hihi. Tôi hỏi chị thấy sao…… có đở hông? Chị gật đầu.
Sau 30 phút, tôi rút kim, đưa chị ly nước uống thử. Uống vài hớp xong chị nói:
-          Đứa nào chạy ra mua cho má cái gì ăn đi………..đói quá. Nhịn ăn từ sáng tới giờ !
Cả nhà vui mừng mà tôi cũng vui vì phát hiện ra một khía cạnh khác khi dùng bộ Giáng.
Một thời gian sau tại TT/DC-ĐKLP, 19B Phạm Ngọc Thạch, quận Ba. Đang làm việc tôi thấy có ai đó đứng che ánh sáng của mình. Ngẩng đầu lên định nói người ấy tránh ra một chút thì tôi thấy một trung niên hơn tôi vài tuổi mặc bộ bà ba đen nhăn nhúm và bẩn thỉu, đôi mắt đỏ ngầu như máu đứng ưởn người vổ tay vào ngực, nhìn tôi nói:
-          Có chữa bịnh cho tui không thì nói…..tui là Trưởng Cửa Hàng Kinh Doanh Vàng Bạc quận Phú Nhuận đây! (Thời điểm này quận Phú Nhuận mới khai trương của hàng kinh doanh vàng bạc  - tiền thân của PNJ, là cửa hàng kinh doanh vàng thứ hai sau SJC).
-          À……..có chớ…… anh chờ xong người này là tới anh. Thật ra, nhiều người đến trước đang chờ, nhưng tôi biết đã đụng mặt một bệnh nhân tâm thần rồi. Không linh động là có chuyện ngay……..hihi. Ngay lúc đó, tôi thấy cậu thanh niên bệnh nhân của anh Hào đứng sau lưng ông “trưởng của hàng KD vàng bạc…… tự phong” cười cười với tôi và lấy tay chỉ vào đầu mình. Tôi gật đầu với cậu.
Bệnh nhân ngồi xuống, tôi thấy anh ta không chỉ mắt đỏ mà mặt cũng đỏ lựng,cả người nóng rang. Tôi sực nhớ đến trường hợp chị Nga ở trên. Bèn châm cho anh ta như vậy.
Hôm sau, anh ta đến, vẫn bà ba đen mà bộ khác sạch sẽ hơn, gật đầu chào tôi. Tôi châm như cũ. Hôm sau nữa, không thấy anh ta mà chỉ thấy cậu thanh niên bệnh nhân của anh Hào đến, tôi hỏi mới biết là anh ta đã khỏi bệnh.
-          Sao em biết là ổng hết bịnh ?
-          Thì em ở gần nhà ổng mà (khu vực Huỳnh văn Bánh, Phú Nhuận)…….. Ổng có một mình hà, bịnh cũng lâu lâu rồi……thấy tội nghiệp nên em dẫn ổng đi chữa bịnh đó chớ có ai đâu mà đưa ổng đi !
Thật là kỳ diệu, tôi rất mừng.
Một thời gian sau nữa, một cô gái đưa mẹ đến nhờ tôi chữa bệnh.
-          Má em bịnh mấy tháng rồi, ăn thì bình thường nhưng không chịu ngủ, suốt ngày cứ đòi đi ra đường chớ không chịu ở trong nhà, cả ngày lẫn đêm. Tụi em ba đứa, thay phiên canh bà mà cũng không còn chịu nổi vì còn phải đi làm……..mệt muốn chết luôn! Chữa lung tung nhiều nơi mà không ăn nhằm gì hết !
-          Bà có đập phá, la lối gì không?
-          Dạ không……..chỉ vậy thôi.
Tôi mở hộp kim. Bà đứng phắt dậy “ châm cứu hả…….thôiiiiiii….……đau lắm……đi về”. Cô gái lật đật chụp vai đè bà xuống ghế “má kỳ quá………để thầy chữa bịnh cho má chớ!”. Tôi đóng nắp hộp kim nhỏ nhẹ với bà “Bác ngồi xuống đi, cháu không châm kim đâu, đậy hộp kim rồi nè…bác thấy hông?. Bà ngồi, e dè nhìn hộp kim…….…hihi.
Tôi nói “để cháu khám cho bác coi sao” rồi đặt mấy đầu ngón tay lên bộ huyệt nêu trên. Miệng tôi nói lung tung để phân tán tư tưởng của bà. Dĩ nhiên mỗi lần chỉ được một nhóm vài huyệt, mỗi nhóm tôi đặt 2 phút. Xong bộ huyệt, tôi cho bà về. Đây là cách chữa bệnh bằng thủ pháp dùng khí công hay gọi là nhân điện là trường sinh học gì gì………cũng được vì cùng bản chất.
Lần thứ nhì, vừa đến cô gái đã vui mừng báo tin là bà mẹ đã ngủ được 2 tiếng trong đêm. Vẫn đi lung tung trong nhà nhưng không còn đòi ra ngoài nữa. Lần này tôi đưa cây que dò lên mặt, định day huyệt cho bà thì bà lại đứng dậy. Cảnh cũ diễn ra: cô gái ấn vai bà xuống, tôi lại dỗ ngọt, lại đặt tay lên bộ huyệt. Lần thứ ba, cô gái cho biết bà đã ngủ được 4 tiếng một đêm. Bớt đi lại linh tinh. Lần này, sau khi giải thích cần day huyệt bằng que dò cho mau hết bịnh thì bà chịu để cho tôi day huyệt bằng que dò. Lần thứ tư cũng day huyệt. Lần thứ năm, tôi mở nắp hộp kim, thấy bà không có phản ứng gì tôi nói:
-          Bác có bao giờ bị muỗi cắn chưa?
-          Rồi chớ sao không?
-          Bác thấy có đau không?
-          Đau mà cũng không sao, chịu được.
-          Ậy……..bác thấy cây kim này nhỏ xíu hà…….châm kim này cũng chỉ đau như muỗi cắn là cùng thôi……..chớ không đau như châm kim dài như trước đâu…….châm mau hết bịnh hơn. Bác có muốn mau hết bịnh không?
-          Muốn.
-          Vậy cháu châm cho bác nha.
-          Ừ……..!
Thế là chỉ châm kim 2 lần với 5 lần điều trị trước, tổng cộng chỉ 7 lần điều trị . Bà khỏi bệnh hoàn toàn.
Sau đó, tôi có dịp áp dụng bộ huyệt này cho cậu Giang ở Ô Môn, Cần Thơ, là ca bệnh nặng nhất loại này. Và một số ca bệnh khác nhưng không ấn tượng mạnh như 4 ca bệnh đầu tiên áp dụng bộ huyệt. Có lẻ vì quá quen thuộc rồi !
Hiện nay, DC không còn dùng kim nhưng các bạn có thể dùng day huyệt cũng tốt, tuy kết quả có thể không nhanh bằng châm kim.
Cho tới bây giờ ngồi đây kể lại các câu chuyện, tôi vẫn không biết nên đặt bộ huyệt này tên gì cho “hoành tráng” mà chi gọi nó là NỬA BỘ GIÁNG như lúc thiết kế châm cho chị Nga………...hihi. Bộ huyệt này có đề cập trong bài Bộ Giáng.

 http://taminhdienchan.blogspot.com/2013/08/bo-giang.html

Sài Gòn, quận 10, 14-04-2014.