Cuối năm 1992, tôi nhận một ca
bại liệt do tai biến mạch máu não. Bà vốn bị cao huyết áp do đường huyết cao đã lâu.
Tôi đã phải hứa điều trị cho đến
khi bà đi lại được mới nghỉ. Vì đây là mẹ của một người bạn khá thân. Từ một
người chỉ nằm, đến khi bà tập đi được nhưng chưa tự đi được. Tôi đành phải theo
vì lời hứa. Đến đầu tháng thứ ba, em bạn tôi hỏi “anh có chữa tiểu đường cho má em
không?”. Tôi hơi ngạc nhiên, vì lúc bấy giờ tôi chưa biết cách trị bệnh tiểu
đường. Tôi bình tỉnh hỏi lại “sao em lại hỏi vậy? Có gì lạ xảy ra à?”.
Em bạn trả lời “từ lâu má em
bị đường trong máu cao, luôn ở mức 130mg/L trở lên (theo đơn vị Pháp, bây giờ
người ta thường theo Mol/L là theo kiểu tính của Mỹ) dù uống thuốc đều đặn. Anh
chữa một tháng, đường chỉ còn 100mg/L. Đến tháng này chỉ còn 70mg/L, BS bắt mẹ
em ngưng thuốc, theo dõi”.
Tôi lấy làm lạ, dỡ bệnh án, đọc
lại từ ngày đầu đến lúc bấy giờ, phát hiện ra luôn dùng bộ Bổ Máu để điều chỉnh
tổng trạng cho bà cụ. Sực nhớ đến danh y Trần Tồn Nhân (thời nhà Thanh) xác
định muốn chữa Tiêu Khát (tên Đông Y của bệnh tiểu đường) không thể rời xa bài
Lục Vị chỉ cần gia giãm trên từng BN mà thôi.
Vì lời hứa ban đầu, tôi không thể
nghỉ dù rất nản lòng vì bà đã đứng rất vững, dìu đi rất nhẹ nhàng, nhưng hể
buông tay ra là bà đứng im, nếu bước đi là ngã nghiêng ngay. Cho nên tuy đã đi
được khi có người dìu sau một tháng, mà thời gian sau đó vẫn không tiến bộ gì
thêm trong việc tự đi, mặc dù thể trạng
ngày càng tốt hơn. Tháng thứ sáu, hết mức chịu đựng nên tôi quyết định ngưng
điều trị, nhưng……… khi tôi vừa mở miệng “thưa bác, con nghĩ bác đã tốt lắm rồi,
chỉ cần chịu khó tập một thời gian nữa là xong”. Bà khóc òa như mưa giông, tôi
hoảng hồn thưa lại “dạ……thôi bác nín đi…..bác yên tâm con không nghỉ đâu…….con
theo bác cho đến khi bác tự đi được mới thôi”……mà trong lòng nghĩ “bác làm
biếng và nhát quá như thế này thì làm sao tự đi được?”. Tôi phải năn nỉ cụ một
hồi, con bác cũng phụ vào một hồi bác mới chịu nín. Không biết có bạn nào rơi
vào cành ngộ như thế chưa........hihi. Mãi sau này tôi mới biết có thể bà bị
tổn thương tiểu não, thời đó chưa có CT hay MRI (xin xem bài “Phương hướng điều
trị các di chứng liệt” đã đăng).
Một năm tròn, tôi không chịu đựng
nổi nữa đành im lặng rút lui, thời đó cả tôi và gia đình đó đều chưa có điện
thoại nên tôi thoát hẵn………….hihi. Có điều vui là cả năm, chính xác là 10 tháng
sau đó, bà không hề uống một viên thuốc nào để hạ đường huyết vì tháng nào BS
quen của bà cũng đến lấy máu xét nghiệm kiểm tra mà chỉ số đường huyết vẫn
trong giới hạn bình thường.
Hồi đó tôi chỉ dám gọi là Bổ Máu.
Năm 1997 tôi quyết định đặt tên Bổ Âm Huyết sau khi dùng nó trị thành công
nhiều loại bệnh thuộc dạng Âm hư chớ không riêng gì bệnh tiểu đường.
Sài Gòn, chủ nhật 07-04-2013.